Nhìn viên gạch này, mọi người nghĩ rằng nó chỉ dùng để đặt nền móng cho những ngôi nhà. Trước khi kết hôn, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ thì tôi đã nghĩ khác, vì viên gạch ấy đã được chồng tôi ném vào người tôi, lúc nhà tôi đang xuống móng..."
Hòn gạch, con dao, chiếc vồ đập đất…, “vật chứng” của những vụ bạo hành gia đình lần đầu tiên được CSAGA “trưng bày” khiến nhiều người có mặt sửng sốt.
Câu chuyện về chiếc vồ đập đất…
Bức thư của người phụ nữ dũng cảm (xin giấu tên) gửi đến các chuyên gia của CSAGA (Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng khoa học về Giới – Gia đình - Phụ nữ và Vị thành niên) đầy nước mắt. Sau một thời gian dài chị mới dám dũng cảm lên tiếng để phản đối người chồng vũ phu và bạo ngược…
“Tôi không nghĩ rằng chồng mình lại vũ phu và tàn ác đến mức như vậy. Hôm đó tôi đang một mình san và nện lại cái nền nhà cho phẳng… 11h trưa, chồng tôi đi ăn đám giỗ về hỏi đã nấu cơm chưa dọn ra cho anh ta ăn.
Tôi ngạc nhiên và hỏi, đi ăn giỗ mà sao không ăn cơm? Anh ta chửi bới và nói rằng, đó không phải việc của tôi. Tôi không cãi và lúc ấy cũng nghĩ, chồng tôi đi ăn giỗ chừng 4h chiều mới về, mấy mẹ con sẽ nấu cơm trưa ăn muộn và cố nện xong cái nền nhà…Tưởng chồng hiểu được lý do và thông cảm, tôi bảo anh ấy nếu đói thì ăn tạm cơm nguội…, nhưng không ngờ, anh ấy chửi tôi gái đĩ già mồm, lý sự với anh ta…
Sau đó, anh ta ra ngoài sân. Tưởng anh ấy sang nhà hàng xóm, nhưng nào ngờ, ngay sau đó, tôi nghe thấy “bộp” một tiếng rõ to và lưng rất đau, rồi tôi không biết gì nữa…
Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong trạm xá, bên cạnh là đứa con gái và mấy anh chị em bên nhà chồng. Sau đó, con tôi kể lại, đi học về thấy mẹ nằm úp mặt dưới nền đất. Hỏi, bố bảo “mẹ mày đang ăn vạ” rồi cấm con gái không được động vào… Hoảng sợ, con gái tôi chạy sang kêu cứu hàng xóm, và tôi được đưa đến trạm y tế xã… Sau đó, công an xã đến bắt giam chồng tôi, bắt viết bản kiểm điểm và nộp phạt 200 ngàn đồng…”.
Chiếc vồ đập đất đã được SCAGA lưu giữ lại, như là một minh chứng cho một vụ bạo hành đối với phụ nữ…
“Nhìn viên gạch này, mọi người nghĩ rằng nó chỉ dùng để đặt nền móng cho những ngôi nhà. Trước khi kết hôn, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ thì tôi đã nghĩ khác, vì viên gạch ấy đã được chồng tôi ném vào người tôi, lúc nhà tôi đang xuống móng.
Vì chẳng được bàn bạc gì khi xây nhà, lúc tôi hỏi chồng thì anh ấy quát: “Cô đàn bà, biết gì mà hỏi?”. Tuy bực mình nhưng nhẫn nhịn, tôi không nói gì, chỉ đứng tưởng tượng xem ngôi nhà mình nó sẽ thế nào. Thấy vậy, chồng tôi quát: “Còn đứng đấy à? Có bước đi không? Đứng đấy ngứa mắt tao”. Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị hứng trọn viên gạch làm tím một bên đùi hơn một tháng.
Một chiếc xoong nhôm nấu cơm được đặt bên cạnh một mẩu giấy A4. Nó cũng là nhân chứng của một câu chuyện đẫm nước mắt: "Cái xoong cơm này, chồng tôi đã dùng nó để đánh tôi khi tôi đi làm về muộn. Xoong cơm vẫn còn nóng, anh ấy lia vào người tôi và chửi: “Đổ cơm cho chó ăn còn hơn loại vợ như mày…”.
Không câu chuyện nào giống câu chuyện nào, bởi mỗi vụ việc là một “vật chứng” gắn liền với nhữngtủi hờn của người phụ nữ.
“Rất nhiều lần chồng tôi dùng điếu cày để đánh tôi. Lần ấy, thay vì chịu đòn như những lần trước, tôi đã chạy sang hàng xóm để trốn chờ cho chồng tôi nguôi giận mới dám về cho con ngủ. Tưởng chồng đã nguôi, tôi ôm con ngủ. 3h sáng tôi chợt tỉnh dậy vì người đau ê ẩm, mặt mũi sưng vù, xung quanh toàn mùi nước điếu… Tôi lờ mờ nhớ ra, rằng trước đó, khi đang ngủ thì bỗng thấy mình như rơi xuống vực thẳm. Tôi đã cố gắng kêu to những xung quanh đều im lặng… Chồng tôi cầm chiếc điếu cày, đánh tôi trong khi tôi đang ngủ…”.
Và những tủi hờn
Có khoảng chục hiện vật được các chuyên gia CSAGA trưng bày từ dao, búa, đôi đũa, dây xích sắt đến điếu cày, vồ đập đất… Chúng là những đồ vật vô tri, nhưng lại là nhân chứng của những câu chuyện đẫm nước mắt.
Bà Nguyễn Vân Anh- Giám đốc CSAGA cho biết, tính từ tháng 7/2008 đến tháng 3/2009, qua đường dây nóng, các chuyên gia tư vấn của trung tâm đã tư vấn cho hơn 500 trường hợp phụ nữ bị bạo hành không có điểm tựa tinh thần.